Tử vi

Xem Ngay Top 20+ những câu chuyện ngắn về ước mơ [Tuyệt Vời Nhất]

Sáng nay, khi tôi đang dọn dẹp bếp, tôi bất ngờ tìm thấy một mảnh giấy bị lạc giữa hai chồng sách. Tuy nhiên, mảnh giấy ấy không phải là một hóa đơn tiền điện hay nước mà mẹ đã quên. Đó chính là một bản kế hoạch mà tôi đã viết khi mới học xong cấp một.

Một ước mơ trong lòng

Trong đó, tôi đã ghi lại ba điều mà tôi mong muốn thực hiện: đậu vào một trường đại học danh tiếng, biết cách làm bánh, và chơi guitar. Nhưng khi nhìn lại tờ giấy đó, tôi cảm thấy buồn bã và thở dài. Đã rất lâu kể từ khi tôi viết những điều ấy, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thực hiện được bất kỳ điều gì trong số đó – tôi chẳng biết làm bánh, chẳng biết chơi guitar, và còn chẳng trúng tuyển vào bất kỳ trường đại học nào.

Lý do tại sao?

Tôi ném tờ giấy vào sọt rác và ngồi lại suy nghĩ về lý do tại sao tôi không thể thực hiện những ước mơ ấy. Mẹ đứng gần cửa bếp, nhìn xuống các bộ quần áo phơi trên dây và cầm chiếc thau nhựa xanh dương. Dường như mẹ đã nhận ra tôi đang nhìn mình, mẹ nói:

” Hôm nay là một ngày nắng đẹp.”

Thật đúng, ngày hôm nay thật tuyệt vời. Bầu trời xanh ngắt, chỉ có vài gợn mây nhẹ nhàng. Ánh nắng mặt trời không quá gay gắt mà lại ấm áp đến vừa phải. Không khí cũng trong lành.

Nhớ lại những gì mẹ đã nói với tôi trong quá khứ, những lời ấy được nói trong một ngày mùa hè tươi sáng tương tự như ngày hôm nay. Mẹ muốn tôi học ở một trường đại học danh tiếng và biết làm bánh, thậm chí còn bố thí thấy Kiệt, cậu bạn hàng xóm, biết làm bánh và chơi guitar.

Tôi đã lắc đầu khi nghĩ đến những điều ấy. Tất cả những gì tôi đã viết trong bản kế hoạch chỉ là những ước muốn của mẹ, không phải của tôi. Nhưng thực sự, ước muốn của tôi là gì?

Một kỷ niệm trong quá khứ

Tôi nhớ lại những ngày còn học cấp ba, có một vài lần tôi và bạn tên Nga về nhà sau giờ học phụ đạo trên chuyến xe buýt xuống dốc. Chuyến xe đi ngang qua một trường liên cấp quốc tế, và Nga bất ngờ vỗ vai tôi, chỉ vào trường đó đang rời xa chúng tôi:

“Sau này, tao sẽ dạy học ở đấy.”

Tôi không trả lời Nga mà chỉ mỉm cười và nhún vai. Ban đầu tôi nghĩ Nga sẽ quên những lời ấy, nhưng không. Nó đã trúng tuyển vào một trường đại học sư phạm hàng đầu cả nước.

Đôi khi tôi cảm thấy ghen tị với Nga. Nó có ước mơ rõ ràng và đã đạt được thành quả, trong khi tôi thì chẳng có gì. Tôi đã trượt đại học và thậm chí chẳng biết mình muốn gì.

Bởi từ nhỏ đến lớn, tôi luôn nghe lời mẹ. Bố mẹ của tôi đã ly dị khi tôi mới vào lớp một, và từ đó tôi chỉ sống với mẹ. Vì mẹ là người thân duy nhất của tôi, nên từ khi còn bé, tôi đã được dạy: “Hãy nghe lời mẹ”. Và lớn lên cũng vậy, tôi luôn vâng lời mẹ, không phân biệt nhỏ nhặt như chọn kiểu váy hay ảnh hưởng lớn đến tương lai như chọn trường, chọn ngành – tất cả phải đúng ý mẹ.

Khi công bố điểm chuẩn, tôi trượt cả bốn nguyện vọng. Trong bữa tối đó, khi mẹ và tôi đang nấu ăn, tôi nhìn thấy mẹ thở dài. Mẹ bày biện bàn ăn nhưng vẫn thở dài. Cuối cùng, mẹ không kìm nén nổi và nói với tôi:

“Mẹ thất vọng về con quá.” Tôi không biết phải nói gì. Các trường khác có tuyển sinh bổ sung nhưng không có trường nào mà mẹ hài lòng. Mặc dù mẹ không nói gì, nhưng tôi biết mẹ đã quyết định để tôi thi lại.

Related Articles

Back to top button